22nd September 2012, 12:25
๖ۣۜAdminChịu là chấp nhận. đựng là dung chứa. Nếu ta thật rộng lượng và từ tâm thì tâm hồn và trái tim ta có thể chấp nhận được nhiều thứ và dung chứa tới vô cùng.
Nhẫn, Nhẫn, Nhẫn!
Chịu đựng! Chịu đựng! Chịu đựng!
An lạc đến! An vui đến! Hạnh phúc là đây!
Sức chịu đựng của con người là có hạn hay vô hạn? Câu trả lời tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người trong từng hoàn cảnh riêng biệt. Chúng ta đã từng nghe, từng chứng kiến những con người có sức chịu đựng phi thường để vượt qua và chiến thắng nghịch cảnh của số phận, nhưng ta cũng tah61y những người không thể chịu đựng được dù chỉ một câu nói hay một ánh nhìn mỉa mai.
Vậy thật sự thế nào là chịu đựng? Hãy tưởng tượng nếu bạn nghe bác sĩ báo tin mình đã bị ung thư, hay nhiễm HIV hay có chứng bệnh nan y nào khác, có thể bạn sẽ hoảng hốt và suy sụp tinh thần ngay lúc ấy, có thể bạn kiên cường và không biểu hiện gì cả. Rồi theo thời gian, bạn sẽ thấy mọi thứ cũng bình thường trở lại, và bạn chấp nhận “sống chung” với căn bệnh ấy. Khi bạn biết chấp nhận những sự thật về bản thân mình, cũng là lúc bạn biết chịu đựng những gì bản thân bạn gây ra cho chính mình. Mọi thứ bệnh tật, tai ương không phải tự dưng mà có, nhiều khi do chính chúng ta chủ quan xem nhẹ sức khỏe, coi thường bản thân để chạy theo những thú vui phù phiếm hay những tham vọng đời thường, tới khi sức khỏe đội nón ra đi lại nằm đó than thân trách phận.
Sống là phải biết chịu đựng. Ta chịu đựng những sức nặng của trách nhiệm, của những vai trò ta phải đóng trong cuộc sống hàng ngày. Ta chịu đựng số phận đã an bài cho ta như thế và không than trách ông trời. Ta chịu đựng những người, những gì theo duyên số mà gắn kết hay tới bên ta, thậm chí bỏ ta đi hay gây tổn thương đau đớn cho ta. Ta chịu đựng sự thất thường của thời tiết, cơn thịnh nộ của thiên nhiên, sức ép bon chen của đời sống nơi ta đang ở v.v…
Nhưng chịu đựng chứ không phải là cam chịu một cách nhẫn nhục. Ta chấp nhận những gì ta có và chịu trách nhiệm về những gì mình làm, không có nghĩa là ta để mặc mọi sự buông trôi. Ta biết mình có số phận an bài, nhưng ta cũng biết làm sao để sống an vui và hạnh phúc trong số phận ấy. Ta chịu đựng tất cả những gì xung quanh ta, nhưng không để chúng điều khiển ta, mà luôn làm hài hòa mọi thứ để ta nuôi dưỡng và phát triển tình thương, giúp cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Ta chịu đựng sức ép muôn mặt của cuộc sống, nhưng ta cứ làm tốt nhất những gì mình có thể làm, cần phải làm, ta sẽ thấy mình thoải mái trong chính những sức ép ấy.
Khả năng chịu đựng, hay chấp nhận, cũng đòi hỏi sự rèn luyện kiên trì. Trong cuộc sống có những điều ta tưởng như không bao giờ chấp nhận được, nhưng khi nó xảy ra ta lại thấy cũng khá dễ dàng để đón nhận. Ngược lại, có những thứ ta từng chấp nhận nhưng tới một khi nào đó ta lại rất khó chịu với nó. Và ta cho rằng do những thứ ấy thay đổi. Kỳ thực là do chính ta thay đổi nhận thức và suy nghĩ hướng về nó. Trái tim ta xét về mặt cơ học thì vô cũng bé nhỏ, nhưng dưới góc độ tâm lý thì vô cùng to lớn. Nếu ta cho một lạng muối vào bát nước thì sẽ rất mặn để không uống được, nhưng cho lạng muối ấy vào dòng sông thì chẳng hề hấn gì. Ta muốn trái tim ta nhỏ như bát nước hay rộng dài như sông là tùy tâm ta để đón nhận những muộn phiền và bất ưng của cuộc sống.
Chịu là chấp nhận. đựng là dung chứa. Nếu ta thật rộng lượng và từ tâm thì tâm hồn và trái tim ta có thể chấp nhận được nhiều thứ và dung chứa tới vô cùng. Vạn vật trong vũ trụ đều sống trong vòng tuần hoàn theo các quy luât của thiên nhiên muôn đời, và ta cũng là một sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ bao la ấy, nên ta cần hòa mình vào trong vòng quay ấy bằng cách giản đơn là biết chấp nhận và dung chứa những gì tới bên ta, ở cạnh ta, không đòi hỏi gì nhiều, bởi lẽ đó là cái duyên của ta và vạn vật.
Trước hết, ta cần chấp nhận chính bản thân mình như vốn có, đừng bao giờ ước ao “ Giá mà mình cao hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, giàu có hơn v.v…”. Chấp nhận bản thân để biết chỗ nào mình cần khắc phục để tốt hơn, chỗ nào cần phát huy để hướng thiện. Tiếp đó, ta hãy thôi oán trách các bậc sinh thành tại sao sinh ta ra, tại sao không cho ta cuộc sống như con nhà giàu sang khác v.v… Bởi họ chẳng chọn ta và ta cũng chẳng chọn họ, duyên nghiệp khiến ta và họ thành ruột thịt. Mở rộng hơn, ta biết cách chấp nhận tất cả những người xung quanh như họ vốn có, với tất cả những sực khác biệt với mình. Chính các khác biệt ấy mới làm cuộc sống của ta thêm phong phú, cho ta thêm trải nghiệm và trưởng thành. Cuối cùng, hãy biết chấp nhận tất cả những thành công hay thất bại trên đường đời. Thành công, cũng chỉ là khởi đầu cho nhưng thử thách mới. Thất bại, cũng chỉ là giúp ta tìm ra con đường mới. Thành không kiêu, bại không nản mới là chí khí của anh hùng. Nói là vậy, nhưng làm được vậy đòi hỏi chúng ta tập luyện rất nhiều cả thân và ý. Thân ta không run rẩy sợ hãi trước thất bại, ý ta không lung lay trước khó khăn thì mới không thấy thất bại là cay đắng mà là cơ hội cho sự khám phá mới. Thân ta không lâng lâng vì thành quả, ý ta không xôn xao vì những tụng ca, thì ta sẽ thấy thành công ấy chỉ là cho ta thêm những nấc thang mới phải vượt qua.
Chịu đựng là việc cần tập luyện hàng ngày, như tập thiền hay yoga vậy. Ta phải tập kìm chế cảm xúc trước mọi sự vật hiện tượng, bình tĩnh suy xét trước khi có phản ứng. Ta cần tập cách tận dụng phương thuốc nhiệm màu là thời gian để tất cả sẽ trở thành “có thể chấp nhận được”. Mỗi khi vượt qua được sự cám dỗ của việc đánh giá vội vàng, dẫn tới những cảm xúc lo âu, hoảng hốt, sơ hãi hay tức giận… thì ta đã từng bước đạt tới ngưỡng cao hơn của sự chấp nhận.
Nhẫn, Nhẫn, Nhẫn!
Chịu đựng! Chịu đựng! Chịu đựng!
An lạc đến! An vui đến! Hạnh phúc là đây!
Sức chịu đựng của con người là có hạn hay vô hạn? Câu trả lời tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người trong từng hoàn cảnh riêng biệt. Chúng ta đã từng nghe, từng chứng kiến những con người có sức chịu đựng phi thường để vượt qua và chiến thắng nghịch cảnh của số phận, nhưng ta cũng tah61y những người không thể chịu đựng được dù chỉ một câu nói hay một ánh nhìn mỉa mai.
Vậy thật sự thế nào là chịu đựng? Hãy tưởng tượng nếu bạn nghe bác sĩ báo tin mình đã bị ung thư, hay nhiễm HIV hay có chứng bệnh nan y nào khác, có thể bạn sẽ hoảng hốt và suy sụp tinh thần ngay lúc ấy, có thể bạn kiên cường và không biểu hiện gì cả. Rồi theo thời gian, bạn sẽ thấy mọi thứ cũng bình thường trở lại, và bạn chấp nhận “sống chung” với căn bệnh ấy. Khi bạn biết chấp nhận những sự thật về bản thân mình, cũng là lúc bạn biết chịu đựng những gì bản thân bạn gây ra cho chính mình. Mọi thứ bệnh tật, tai ương không phải tự dưng mà có, nhiều khi do chính chúng ta chủ quan xem nhẹ sức khỏe, coi thường bản thân để chạy theo những thú vui phù phiếm hay những tham vọng đời thường, tới khi sức khỏe đội nón ra đi lại nằm đó than thân trách phận.
Sống là phải biết chịu đựng. Ta chịu đựng những sức nặng của trách nhiệm, của những vai trò ta phải đóng trong cuộc sống hàng ngày. Ta chịu đựng số phận đã an bài cho ta như thế và không than trách ông trời. Ta chịu đựng những người, những gì theo duyên số mà gắn kết hay tới bên ta, thậm chí bỏ ta đi hay gây tổn thương đau đớn cho ta. Ta chịu đựng sự thất thường của thời tiết, cơn thịnh nộ của thiên nhiên, sức ép bon chen của đời sống nơi ta đang ở v.v…
Nhưng chịu đựng chứ không phải là cam chịu một cách nhẫn nhục. Ta chấp nhận những gì ta có và chịu trách nhiệm về những gì mình làm, không có nghĩa là ta để mặc mọi sự buông trôi. Ta biết mình có số phận an bài, nhưng ta cũng biết làm sao để sống an vui và hạnh phúc trong số phận ấy. Ta chịu đựng tất cả những gì xung quanh ta, nhưng không để chúng điều khiển ta, mà luôn làm hài hòa mọi thứ để ta nuôi dưỡng và phát triển tình thương, giúp cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Ta chịu đựng sức ép muôn mặt của cuộc sống, nhưng ta cứ làm tốt nhất những gì mình có thể làm, cần phải làm, ta sẽ thấy mình thoải mái trong chính những sức ép ấy.
Khả năng chịu đựng, hay chấp nhận, cũng đòi hỏi sự rèn luyện kiên trì. Trong cuộc sống có những điều ta tưởng như không bao giờ chấp nhận được, nhưng khi nó xảy ra ta lại thấy cũng khá dễ dàng để đón nhận. Ngược lại, có những thứ ta từng chấp nhận nhưng tới một khi nào đó ta lại rất khó chịu với nó. Và ta cho rằng do những thứ ấy thay đổi. Kỳ thực là do chính ta thay đổi nhận thức và suy nghĩ hướng về nó. Trái tim ta xét về mặt cơ học thì vô cũng bé nhỏ, nhưng dưới góc độ tâm lý thì vô cùng to lớn. Nếu ta cho một lạng muối vào bát nước thì sẽ rất mặn để không uống được, nhưng cho lạng muối ấy vào dòng sông thì chẳng hề hấn gì. Ta muốn trái tim ta nhỏ như bát nước hay rộng dài như sông là tùy tâm ta để đón nhận những muộn phiền và bất ưng của cuộc sống.
Chịu là chấp nhận. đựng là dung chứa. Nếu ta thật rộng lượng và từ tâm thì tâm hồn và trái tim ta có thể chấp nhận được nhiều thứ và dung chứa tới vô cùng. Vạn vật trong vũ trụ đều sống trong vòng tuần hoàn theo các quy luât của thiên nhiên muôn đời, và ta cũng là một sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ bao la ấy, nên ta cần hòa mình vào trong vòng quay ấy bằng cách giản đơn là biết chấp nhận và dung chứa những gì tới bên ta, ở cạnh ta, không đòi hỏi gì nhiều, bởi lẽ đó là cái duyên của ta và vạn vật.
Trước hết, ta cần chấp nhận chính bản thân mình như vốn có, đừng bao giờ ước ao “ Giá mà mình cao hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, giàu có hơn v.v…”. Chấp nhận bản thân để biết chỗ nào mình cần khắc phục để tốt hơn, chỗ nào cần phát huy để hướng thiện. Tiếp đó, ta hãy thôi oán trách các bậc sinh thành tại sao sinh ta ra, tại sao không cho ta cuộc sống như con nhà giàu sang khác v.v… Bởi họ chẳng chọn ta và ta cũng chẳng chọn họ, duyên nghiệp khiến ta và họ thành ruột thịt. Mở rộng hơn, ta biết cách chấp nhận tất cả những người xung quanh như họ vốn có, với tất cả những sực khác biệt với mình. Chính các khác biệt ấy mới làm cuộc sống của ta thêm phong phú, cho ta thêm trải nghiệm và trưởng thành. Cuối cùng, hãy biết chấp nhận tất cả những thành công hay thất bại trên đường đời. Thành công, cũng chỉ là khởi đầu cho nhưng thử thách mới. Thất bại, cũng chỉ là giúp ta tìm ra con đường mới. Thành không kiêu, bại không nản mới là chí khí của anh hùng. Nói là vậy, nhưng làm được vậy đòi hỏi chúng ta tập luyện rất nhiều cả thân và ý. Thân ta không run rẩy sợ hãi trước thất bại, ý ta không lung lay trước khó khăn thì mới không thấy thất bại là cay đắng mà là cơ hội cho sự khám phá mới. Thân ta không lâng lâng vì thành quả, ý ta không xôn xao vì những tụng ca, thì ta sẽ thấy thành công ấy chỉ là cho ta thêm những nấc thang mới phải vượt qua.
Chịu đựng là việc cần tập luyện hàng ngày, như tập thiền hay yoga vậy. Ta phải tập kìm chế cảm xúc trước mọi sự vật hiện tượng, bình tĩnh suy xét trước khi có phản ứng. Ta cần tập cách tận dụng phương thuốc nhiệm màu là thời gian để tất cả sẽ trở thành “có thể chấp nhận được”. Mỗi khi vượt qua được sự cám dỗ của việc đánh giá vội vàng, dẫn tới những cảm xúc lo âu, hoảng hốt, sơ hãi hay tức giận… thì ta đã từng bước đạt tới ngưỡng cao hơn của sự chấp nhận.